Còn lại một mình
Với chị, hôn nhân phải được thêm mà không có bớt, phải thêm hạnh phúc mà không được bớt đi tự do. Vì thế mà chị không thích ứng được với việc nhập gia tùy tục. Chị cáu mỗi khi nghe chồng khuyên: “Bây giờ em có gia đình rồi, em phải...” - phải chi tiêu dè sẻn, phải hạn chế những cuộc vui, phải ăn mặc theo ý mẹ chồng, phải nhìn sắc mặt mọi người mà nói năng cho phải đạo...
Muôn vàn cái phải thay đổi khiến chị nổi loạn, chị cãi chồng: “tôi chẳng phải gì cả, tôi chỉ phải làm điều gì tôi muốn mà thôi. Tôi muốn tôi là tôi chứ không là ai khác. Người nh à anh không thích tôi thì anh ly dị đi...”
Người nhà anh không thích cách ăn mặc của chị, lúc dư vải thì bùng nhùng, lúc thiếu vải thì cũn cỡn, màu sắc chửi nhau với hàng tá phụ kiện đi kèm. Họ bảo trông chị quái quá. Nhưng chị lại chê họ kém thẩm mỹ, thiếu hiểu biết xã hội, chị bảo: “thế mới cá tính, chứ xã hội mà toàn những người giống nhau thì nhạt phèo”.
Người nhà anh không thích chị hút thuốc, uống bia. Nhưng chị lại tự hào đàn ông làm được, tôi cũng làm được, thế mới cá tính. Người nhà anh nói chị hoang phí, mua đồ rồi không dùng để hỏng lại vứt đi. Chị bảo: “Tiền của tôi chứ có lấy của chồng tiêu đâu mà can thiệp”.
Có chồng rồi nhưng hễ bạn ới là chị cắp túi phóng đi ngay chẳng nghĩ gì đến chuyện cơm nước. Khi bị người nhà anh góp ý chị đã tuyên bố: “tôi không thể vì ý thích của các người mà thay đổi mình!”.
Thế là cuộc hôn nhân kết thúc. Chị không vì sự thất bại của cuộc hôn nhân mà lấy đó làm bài học để có một hạnh phúc mới mà chị quyết định sống một mình để được tự do, không bị ai chi phối, không bị ai làm phiền.
Chị không lấy chồng, không làm dâu, nhưng chị có người tình, thích thì đến. Chị thấy cuộc sống tự do kiểu ấy thật tuyệt vời. Chị bảo, sống thế này mình mới thực sự là sống: Muốn làm gì là làm, chủ động về thời gian, riêng biệt về kinh tế, thoải mái trong sinh hoạt, không hề bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì. Thậm chí, chị muốn có hai, ba tình nhân một lúc cũng chả sao. Không ai có quyền phán xét chị.
Nhưng rồi một hôm chị ốm, gọi điện cho bạn bè, đứa nào cũng bận con lớn, con bé, tất bật việc nhà. Vừa nói được mấy câu đã nghe bên kia đầu dây tiếng trẻ con gọi mẹ, tiếng đàn ông hỏi han. Chị chợt buồn quặn thắt, cô đơn đến khủng khiếp.
Ngắm mình trong gương, mái tóc đen dầy đã có sợi bạc, nỗi khao khát có một mái ấm bùng lên đốt cháy lòng chị. Nhưng lúc đó chị nhìn lại thì chẳng còn người đàn ông nào. Các bạn trai đều đã có vợ. Ngay cả những người từng đến với chị cũng không lấy chị làm vợ, vì họ đến với chị vì tình cho không biếu không chứ đâu phải tình yêu.
Chị thấy cuộc đời thật vô nghĩa khi không có gia đình. Chị vui một mình, buồn một mình. Đến bữa ăn cũng chỉ lại một mình.
Theo Thu Nam
PNVN
0 nhận xét:
Đăng nhận xét