Kế độc của chồng
|
Sau đám cưới, vợ chồng tôi gom hết vốn liếng mua bán trái cây. Nhờ tằn tiện, từ vài thúng hàng ban đầu, cả hai dần có sạp hàng lớn. Quê tôi là vùng đặc sản xoài cát nổi tiếng, vợ bàn với chồng mua xoài, chở lên Sài Gòn bỏ mối cho thương lái. Chồng tôi còn đưa hàng ra các tỉnh phía Bắc. Công việc của anh ấy là tìm khách hàng, ký hợp đồng, tôi lo việc thu mua xoài, hướng dẫn người làm phân loại, đóng thùng.
Công việc làm ăn phất dần nhưng hình như có cái gì đó không ổn. Thấy chồng tiêu xài phung phí, tôi nhắc nhở thì chồng bảo “đàn bà biết cái gì, phải chi bạo người ta mới xem trọng”.
Thân tôi cực khổ mà chẳng có tiếng nói trong gia đình. Điều tôi lo lắng cuối cùng đã xảy ra: chồng tôi có bồ. Anh dắt cô ta đi khắp nơi, trong khi tôi ở nhà làm việc vất vả. Vì mải lo ăn chơi, chồng tôi không còn sáng suốt trong kinh doanh, nhiều đơn hàng lỗ nặng. Đã vậy, nghe lời nhân tình, anh đòi ly hôn với tôi. Tôi khuyên can, năn nỉ anh ta hãy vì con, nhưng anh bảo chẳng còn cảm xúc gì với tôi, thậm chí còn thấy chướng mắt. Lòng tự trọng không cho phép tôi níu kéo thêm, đành cắn răng theo anh ta đến luật sư nhờ tư vấn việc ly hôn. Nghe bảo tài sản sẽ phải chia đôi, chồng tôi liền bỏ về. Một thời gian không nghe chồng đá động chuyện ly hôn, tôi tưởng anh đã suy nghĩ lại.
Chồng tôi có thuê một công nhân tên Nghĩa. Chú ấy siêng năng nên chồng tôi cho ở trong nhà để canh chừng hàng hóa. Một bữa, tôi đang ngủ thì chợt tỉnh giấc vì có người ôm choàng lấy mình. Mở mắt, tôi hoảng hốt khi thấy Nghĩa nằm trên giường. Tôi chưa kịp hỏi thì chồng tôi và một số người ập vào phòng. Anh ta nắm tóc tôi vừa đánh vừa chửi, bảo tôi lấy trai. Tôi ngồi chết lặng, không biện minh được gì bởi biết đó là âm mưu của chồng.
Ngày ra tòa ly hôn, tôi nghĩ mình không làm gì sai nên không có gì phải lo sợ. Không ngờ Nghĩa khai với tòa, chúng tôi có tình ý với nhau. Tiếp theo đó, chồng tôi trưng ra một mớ giấy nợ, chứng minh từ nhà xưởng cho tới mấy chiếc xe tải đều đã thế chấp, không còn khả năng chi trả.
Bị chồng ném đồ đạc ra đường, không cho vào nhà, tôi đành gạt nước mắt dắt hai con đi thuê nhà trọ. Tôi bán đôi bông tai và dây chuyền làm vốn, mua bán qua ngày để nuôi con. Một bữa, bất ngờ Nghĩa ghé nhà rồi sụp xuống xin tôi tha tội. Bởi phút tham lam, ích kỷ Nghĩa đã nhắm mắt nghe theo mọi sắp đặt của ông chủ. Nghĩa còn thú nhận, mớ giấy nợ kia cũng là đồ giả. Nghĩa nói nếu tôi kháng cáo, Nghĩa sẽ nói ra tất cả sự thật.
Tôi bàng hoàng và đau đớn đến phẫn uất. Tôi sợ sự độc địa, đúng hơn tôi ghê tởm chính con người mà hai con tôi vẫn bi bô gọi cha.
Nỗi căm phẫn khiến tôi như mụ mị, chưa kịp nghĩ mình sẽ phải sống tiếp như thế nào trong những ngày sắp tới. Nước mắt chảy ngược vào trong. Tôi trơ lì, chai sạn với cái khoảng không trước mặt... Chỉ đến khi nhìn xuống giấc ngủ của hai đứa trẻ, những giọt nước mới chảy dài chua xót...
Theo Phương Thùy
PNO
0 nhận xét:
Đăng nhận xét