Con là con của ai?
Tòa xử ba nuôi con, mẹ nuôi em Minh. Chỉ cần nghĩ tới cảnh dôn quần áo, xách vali ra khỏi ngôi nhà mình đã sinh ra và lớn lên là nước mắt con tuôn tràn. Con trốn vào phòng, đóng cửa ngồi lỳ suốt ngày. Chiều tối mẹ gọi con xuống, cứ tưởng mẹ bảo con chuyện ra đi, nhưng thấy mâm cơm ngon, thấy em Minh vẫn líu lo, con yên tâm trở lại. Quả nhiên, con vẫn được sống cùng mẹ và em. Chỉ có ba ra đi. Mẹ nói, ba chưa có chỗ ở ổn định nên mẹ sẽ vẫn được lo cho con, con cứ sống với mẹ và em. Con mừng lắm, nghĩ vậy là mình không mất ai và cũng không ai bỏ rơi mình.
|
Một lần, con nghe mẹ và ba cãi nhau qua điện thoại. Mẹ bảo, cơ quan tổ chức đi du lịch, mẹ chỉ đóng tiền cho em Minh, phần con ba phải đóng. Hình như ba bảo, ba không có nhu cầu cho con đi chơi, mẹ muốn thì tự đóng… Ba mẹ tranh cãi cọ cả giờ đồng hồ. Sau đó, con tự nói với mẹ là con không muốn đi chơi, con còn nhiều bài vở phải làm. Chủ nhật đó, mẹ và em hồ hởi lên đường cùng nhau, đâu biết nhìn theo hai người lên taxi mà nước mắt con đầm đìa.
Lời xầm xì của họ hàng xa gần rồi cũng lọt vào tai con, họ nói mẹ là người đàn bà thủ đoạn, tính toán. Mẹ giữ con chỉ để tiếp tục bòn rút tiền của ba. Con không tin vào điều đó nhưng những gì diễn ra suốt năm sáu năm nay khiến lòng con đắng ngắt. Tất cả những gì cần chi tiêu cho con, mẹ đều gọi ba, đòi một cách quyết liệt. Thỉnh thoảng, mẹ còn bảo con tự gọi cho ba xin tiền này, tiền kia; bao giờ cũng phải xin nhiều hơn mức cần thiết một chút.
Con không muốn gọi thì mẹ giận dữ kể lể là mẹ không đủ sức lo cho cả hai đứa, trong khi ba ung dung bao gái, cái nhà cũng không ráng mà mua, mượn cớ không nhà để không đón con về. Con bệnh, tiền thuốc mẹ cũng gọi ba mang tiền qua. Ba nói mẹ ứng trước, ba đang bận, mẹ cương quyết nếu ba không mang qua, mẹ sẽ không mua. Ba đã bực tức hét rất to qua điện thoại: Nó có phải con cô không mà cô tính toán quá vậy? Câu hỏi ấy của ba đóng vào lòng con một vết thương đau nhói.
Giờ con đã 22 tuổi. Con nghe họ hàng thì thào rằng con là đứa tự kỷ, vì suốt ngày con chui rúc trong phòng, lang thang trên mạng. Con nghe mẹ kể với bạn bè con là đứa sống khép kín, không thích đi đâu, làm gì với mẹ với em. Đôi lúc con cũng tự hỏi mình có phải đã bị tự kỷ không? Con chỉ biết mình đã quá sợ những phân chia tính toán rạch ròi giữa mẹ và ba. Con luôn phải giấu mình đi, kềm chế mọi cảm xúc. Nhiều lần con vào facebook của ba và mẹ. Trang của ba chỉ toàn hình ăn nhậu, đi chơi xa với người này, người khác. Trang của mẹ chỉ thấy hình mẹ và em. Con không tìm thấy mình ở đâu trong cuộc sống của hai người.
Trong đầu con cứ vang vang câu hỏi: Con là con của ai ?
Theo PNO
0 nhận xét:
Đăng nhận xét