Dằn vặt về quá khứ không trinh trắng của em
Tôi vốn là kẻ sống khép kín, bạn bè ai cũng nhìn nhận tôi là người khó tính, thật sự là vậy, tính cách và vẻ bề ngoài làm người lạ nhìn vào cũng nói tôi khó gần. Nhưng tôi chưa bao giờ sống mất lòng mọi người, trong công việc, bạn bè rất quý vì tính thẳng thắn, sòng phẳng. Đôi khi bạn bè có trêu "Không biết rồi có đứa nào nó yêu nổi mày không nữa", tôi chỉ biết cười. Trước đây tôi hai lần yêu, do không hợp và cũng có thể vì sự ích kỷ của bản thân nên chia tay. Cách đây khoảng sáu tháng, tôi quen em qua sự giới thiệu của một người bạn. Lúc đó tôi đang nấu ăn, còn bạn tôi đột ngột chở em lên phòng mình.
Cái nhìn đầu tiên về em thật ấn tượng, em không cao ráo nhưng khuôn mặt rất ưa nhìn và tính cách sôi nổi. Tính tôi vốn nhút nhát, với bạn bè quen thân có thể hàn huyên đủ thứ nhưng khi tiếp xúc với con gái thì chẳng hiểu sao chẳng nói được gì ngoài mấy câu xã giao. Em về, tôi nghĩ và cười nhủ, em xinh xắn, sôi nổi như vậy có lẽ mình không có cơ hội. Rồi những buổi đi chơi chung với nhóm bạn, những tin nhắn, cuộc điện thoại đã đem chúng tôi lại gần nhau hơn.
Chúng tôi yêu nhau, tôi nghĩ mình là kẻ thật may mắn và tự nhủ sẽ yêu em thật nhiều, không bao giờ làm em buồn. Tính em rất dễ giận, dễ khóc, mặc dù vẻ ngoài luôn tỏ ra cứng rắn. Mới quen nhưng không ít lần hai đứa cãi nhau chỉ vì cái tôi của ai cũng lớn, không dưới một lần em nói chia tay. Trong thâm tâm tôi luôn nghĩ cái gì đến nhanh rồi cũng đi nhanh thôi nhưng lại không đủ can đảm làm điều đó và biết em cũng không muốn như vậy.
Em nói yêu tôi rất nhiều và có lẽ vì tôi chưa va vấp nên cũng thấy hơi bối rối khi em nói vậy vì chúng tôi chỉ mới quen nhau chưa được một tháng. Hai đứa đi quá giới hạn sau hơn một tháng quen nhau. Làm chuyện ấy, em nói không còn trong trắng, bị người yêu trước lợi dụng lúc em say và ngay ngày hôm sau em đã chia tay người ấy. Em khóc, bảo buồn rất nhiều vì đã làm chuyện đó trước khi cưới. Em hỏi tôi có cho rằng em là người dễ dãi không và tôi có yêu em nữa không khi biết điều đó? Thực sự tôi thoáng buồn nhưng cũng chẳng biết là do cảm xúc lúc ấy, hay do tôi không nghĩ rằng sẽ bị ám ảnh vì điều đó như bây giờ nên an ủi em rằng không quan trọng lắm, yêu em chứ không phải quá khứ của em.
Từ đó đến nay tôi chưa bao giờ hỏi em thêm gì về chuyện đó nữa, biết có thể sẽ làm em tổn thương nhiều hơn nếu gợi lại. Nhưng ngay lúc này tôi thấy những gì đã nói với em khi đó là giả dối, cố gắng học cách quên và tha thứ nhưng chẳng hiểu sao điều đó cứ ám ảnh. Tệ hơn tôi cho rằng những gì em nói là giả dối, sự thật không đơn giản như vậy. Hàng ngày đọc những bài báo về sự lừa dối, phản bội trong tình yêu tôi lại càng suy nghĩ về con người của em. Những lúc hai đứa giận nhau hoặc khi một mình tôi lại nghĩ về chuyện đó.
Vẫn biết rằng nhân cách mới là điều quan trọng nhưng sao tôi không thể dứt ra khỏi đầu những suy nghĩ đó. Em vẫn đối xử rất tốt, thay đổi rất nhiều vì tôi và hơn hết tôi cũng không muốn mất em. Lúc này tôi thấy thực sự rối bời, giống như có hai con người đang tồn tại trong tôi vậy. Tôi không biết có nên tiếp tục để rồi suốt ngày cái suy nghĩ ấy cứ bám lấy hoặc tệ hơn là nếu chúng tôi đến được với nhau sẽ có một lúc nào đó dằn vặt em vì điều này không? Tôi không muốn làm em tổn thương vì suy nghĩ ích kỷ của mình. Rất mong nhận được lời khuyên của mọi người để giúp tôi vượt qua tình huống này.
Theo VnExpress
0 nhận xét:
Đăng nhận xét