Đến khổ vì vợ hung dữ
“Trời ơi! Tôi là vợ chớ đâu phải ôsin? Không biết kiếp trước tôi làm điều gì ác mà kiếp này bị đày đọa như vầy, trời ơi là trời!”. Mỗi lần nghe cái giọng cao vút như thế này của Lan, tôi phải bỏ ra chỗ khác chứ không thể nào chịu nổi.
Tôi không hiểu từ bao giờ vợ tôi có cái giọng the thé vút trời kiểu đó. Nó như châm chích vào màng nhĩ. “Vợ ông hung dữ quá!”. Có lần anh bạn thân nói với tôi như vậy. Chuyện đó cách nay đã 7, 8 năm. Tôi nghe mà giật mình: “Sao ông biết?”. “Thì nghe cái giọng lên của bả là biết liền. Hôm qua tui mới nói có một câu về chuyện bia rượu của mấy ông thì bả đã sa sả nói như tát nước vô mặt”- anh bạn nhăn mặt.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet.
Ừ, đúng là như vậy thật. Tôi cũng biết chuyện đó nhưng lại nghĩ thôi thì nhịn cho yên ổn. Với lại vợ mình mình nhịn, có gì đáng xấu hổ đâu? Thế nhưng từ khi nghe nhận xét của anh bạn, tôi bắt đầu để ý. Đúng là vợ tôi hung dữ thật. La chồng, mắng con là chuyện thường ngày; với hàng xóm láng giềng, bạn bè đồng nghiệp cô ấy cũng vậy. Lan không bao giờ chịu thua sút người khác. Người ta nói một thì cô ấy phải nói hai, ba; người ta chưa nói thì cô ấy phải phủ đầu để người ta tịt ngòi luôn, không nói nữa. “Em à, bớt bớt lại một chút được không? Sao chuyện gì em cũng đong đỏng lên vậy?” - có lần chịu hết xiết, tôi phải lên tiếng.
Vừa nghe tôi nói vậy, vợ tôi đã sừng sộ: “Hả? Ai nói? Anh chỉ đứa nói cho em biết em cào nát mặt nó ra. Đúng là đồ ganh ăn, tức ở, rỗi hơi”. Tôi nói: “Là sếp em mắng vốn anh đó. Chuyện gì cũng tươm tướp, riết rồi đồng nghiệp ngán luôn, không ai dám gần”. Nghe tôi nói vậy, Lan có vẻ xìu xuống, cả buổi tối mặt mày buồn bã. Sáng hôm sau, trước khi đi làm, nàng nói với tôi: “Chắc là mấy đứa ganh ăn tức ở nên mới tọc mạch với sếp như vậy. Tôi mà biết đứa nào thì đứa đó chết với tôi”. Trời ạ, cứ tưởng nghe vậy Lan sẽ nhìn lại mình mà sửa đổi, ai dè nàng lại đi “truy tìm thủ phạm để trù dập”. Hết biết!
Tuy vậy, tình hình cũng lắng dịu vài hôm. Nhưng được mấy ngày thì một buổi chiều, vừa đi làm về, bà xã tôi đã quăng giỏ xách lên ghế, nói từ ngoài nói vào: “Nè, anh coi lại bạn bè của anh nghen. Thằng cha Phong đã nói với sếp chuyện bị tôi mắng hôm trước. Đồ đàn ông gì mà bần tiện, hở ra chuyện gì cũng méc sếp”. Phong là bạn của bà xã nhưng tới nhà chơi vài lần thấy hợp nên tôi hay gọi điện rủ đi uống cà phê. Thỉnh thoảng tôi có hỏi thăm công việc của bà xã. Có lần anh nói mé mé: “Ông nhắc cô Lan bớt bớt một chút chớ cái gì cô ấy cũng nhảy dựng lên như vậy, mọi người sợ lắm”. Tôi cười khỏa lấp: “Chắc bả quen thói ở nhà rồi nên vô công ty tưởng mọi người cũng giống như chồng con mình”.
Chuyện tưởng nhỏ nhưng một ngày nọ, tôi giật mình nhận ra chính mình cũng bắt đầu sợ cái giọng the thé của bà xã. Từ sợ giọng nói, tôi bắt đầu sợ khi thấy mặt cô ấy. Tôi hay giật thót người mỗi khi Lan cất giọng hoặc xuất hiện trước mặt. Đỉnh điểm của nỗi sợ hãi ấy là ngay cả khi lên giường tôi cũng không dám nhìn mặt cô ấy. Tôi bị hoang tưởng về giọng nói của Lan bởi lúc nào cũng nghe âm vang trong đầu những câu nói với âm vực cao của bà xã: “Anh ăn cho mập thây rồi chẳng biết làm gì phụ giúp vợ con...”, “Thằng Tí đâu, quần áo dơ thay ra sao không bỏ vô máy giặt; bộ cụt tay, cụt chân hết rồi hả?”, “Con quỷ Ti sao ăn bỏ mứa vậy? Hoang phí như thế mai mốt hốt c... mà ăn”...
Tôi không dám nói với ai về điều này vì tôi sợ bị cười chê, chuyện nhỏ xíu như vậy mà không giải quyết được thì “làm đàn ông cái chó gì” theo kiểu nói của bà xã. Nhưng thật sự tôi đang có vấn đề về sức khỏe tinh thần. Có lần bực mình quá tôi đòi ly dị thì cô ấy gầm lên: “Bỏ tôi hả? Thách đấy, dám bỏ hong? Bỏ tôi thì hốt c... mà ăn!”.
Trời ơi, nếu phải tiếp tục bị tra tấn như vậy thì có khi tôi phát khùng lên mất. Ai có cách gì trị cái thói hung dữ của vợ tôi thì chỉ giúp; nếu không, chắc chắc đến lúc nào đó, tôi không chịu đựng được nữa mà phát khùng lên thì hậu quả chẳng biết thế nào...
Theo Người Lao Động
0 nhận xét:
Đăng nhận xét