Thôi về đi em
Chẳng phải Ngọc không có người theo đuổi, chỉ vì trong suốt những năm tháng ấy, câu chuyện cũ vẫn không chịu cũ, tôi biết Ngọc vẫn chẳng hề rung động với ai.
Đứa bé ở quê cũng đã được hơn ba tuổi. Con gái của tôi và Ngọc. Ngày ấy khi biết chuyện lỡ rồi, tôi nói em thôi chịu nhún nhường một chút, để xin hai gia đình cho chúng tôi cưới nhau. Nhưng Ngọc không chịu. Mẹ tôi và cô ấy đã có lần xung đột. Làng quê thì nhỏ, hiềm khích thì sâu, khó mà cởi bỏ được. Cô ấy bỏ làng lên thành phố làm công nhân, được mấy tháng thì sinh con rồi gửi cho bà ngoại. Tôi biết Ngọc quyết chí đi xa mong được đổi đời. Tôi không bỏ làng theo em được, biết đứa trẻ ấy là con mình mà không dám nhận, vì sợ không biết tương lai em và tôi sẽ thế nào. Chừng ấy năm cha mẹ giục lấy vợ mấy lần, tôi đều lần lữa. Nếu Ngọc lấy chồng, tôi sẽ lấy vợ, còn không, biết đâu… sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn mong Ngọc trở về.
Chẳng biết cách nào giãi bày cho em hiểu, rằng tôi không hèn nhát đến độ không chịu nhận con, không dám cưới em, để người mình yêu mang kiếp làm mẹ đơn thân, con mình mang tiếng không cha. Tôi chọn cách của mình: một lòng chờ đợi.
Tôi không thể bỏ quê mà đi, tôi muốn trưởng thành trên mảnh đất này, xây dựng gia đình mình trên chính mảnh đất này. Thành phố có sức hấp dẫn mê đắm lòng người, bao nhiêu thanh niên trai tráng trong làng đã bỏ quê lên phố, trong đó có cả những cô gái đi rồi lấy chồng xa xứ không về. Chẳng biết Ngọc của tôi có vậy không. Nhưng tôi linh cảm rằng, một khi người đàn bà đã có một đứa con, người ta không thể dễ dàng dứt bỏ.
Mỗi lần em về thăm con, tôi đều cố ý ngóng chờ, dù em không đồng ý cho tôi gặp mặt. Em che giấu thân phận của mình ở phố, chìm lẫn trong hàng ngàn cô gái độc thân khác, nhưng lúc em về làng, tôi vẫn thấy trong em dáng vẻ người mẹ của một đứa con, không thể nào khác được…
Thỉnh thoảng tôi đến thăm mẹ em, thực lòng là đến thăm con, chắc bà biết. Vậy nên, một bữa bà nói nửa giỡn nửa thiệt, rằng mai mốt mẹ bé sẽ cho con bé làm con nuôi ai đó. Tôi nghe mà đắng ngắt trong lòng. Tôi hỏi tôi nhận cháu làm con nuôi được không? Bà im lặng, rồi lại nói hờn nói mát rằng bà không đem cháu bà cho ai cả, chồng mất sớm một mình nuôi con gái mấy chục năm còn nuôi được, chỉ thương con mình cái số lận đận không được thuận hòa êm ấm như người ta… Đêm đó tôi mất ngủ. Nếu tôi mang con về, Ngọc có trở lại với tôi không? Hay cô ấy sẽ coi như xong một gánh nặng để rộng chân mà bay nhảy?
Tôi - một thằng đàn ông chưa vợ, làm sao nuôi một đứa bé ba tuổi rưỡi? Bây giờ cha mẹ tôi chắc sẽ phản ứng ghê lắm nếu tôi mang bé về nhà. Mọi chuyện cũng sẽ nguôi ngoai, chỉ sợ sau này tôi lấy vợ, rồi sinh cảnh con chung con riêng thì con bé sẽ khổ… Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong đầu. Mấy hôm sau tôi quyết định lên thành phố tìm Ngọc nói chuyện. Tha hương bao năm rồi không bám trụ lại được thành phố, thôi về đi em…
Trong cuộc kiếm tìm hạnh phúc ở một xứ xa, có một ngày em sẽ nhận ra những gì yêu thương nhất, gắn bó nhất, em đã gửi lại quê nhà. Tôi đợi ngày ấy đến.
Theo Nguyễn Hải
PNO
0 nhận xét:
Đăng nhận xét