Còn nước còn tát
Con gái bốn tuổi, thêm cái bụng bầu vừa nhô lên, chị nghĩ có thai sẽ giữ được chồng, vì thêm thành viên mới, trách nhiệm nặng nề hơn, anh lo tập trung công việc, từ bỏ tật lăng nhăng. Nhưng chị đã nhầm. Lăng nhăng vốn là căn bệnh khó chữa của đàn ông thời hiện đại, vì họ có quá nhiều cơ hội để sống những phút giây ngoài vợ. Tôi biết chị đã có những động thái (tiêu cực lẫn tích cực) phản ứng việc ngoại tình của chồng, nhưng kết quả không như mong đợi, thậm chí vợ chồng ngày càng có khoảng cách. Chị bảo, công bằng mà nói, dù có thói trăng hoa nhưng chồng chị vẫn tròn trách nhiệm với vợ con. Tuy vậy, nhìn anh lén lút nhắn tin, điện thoại, chát chít, về trễ, chị không chịu nổi.
Có lần, chị nhắn tin bảo tình địch buông tha anh, nhưng lại bị phản hồi bằng những lời hù dọa, xúc phạm, rằng chồng chị sống với chị là vì trách nhiệm, chỉ khi gặp được cô ta thì mới gọi là tình yêu đúng nghĩa, rằng đã không giải thoát cho chồng thì đừng làm khổ anh ấy! Nhưng chồng chị một mực bảo: nếu quyết định ly hôn là chị bị trúng kế tình địch, là dâng chồng cho thiên hạ. Đàn ông lăng nhăng bên ngoài chỉ là cách... giảm stress, vợ con bao giờ cũng là số một, chẳng mấy ai đánh đổi gia đình mình với kẻ thứ ba… Chị cho rằng, đó là cách ngụy biện để anh có thể duy trì mối quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ kia.
Từ ngày sinh con đầu lòng, chị trở thành người phụ thuộc kinh tế. Giả dụ ly hôn, trước mắt chị sẽ làm gì để nuôi sống bản thân và đứa con trong bụng? Dù thương con gái đầu lòng đứt ruột, nhưng chưa hẳn chị được quyền nuôi con, vì chị không đủ khả năng tài chính. Và như thế, gia đình tan rã, con cái phải hứng chịu những hệ lụy từ cuộc hôn nhân sụp đổ của bố mẹ một cách nặng nề hơn cả. Trong khi đó, cuộc hôn nhân của chị vẫn còn cách giải quyết. Chồng tuy có thói trăng hoa nhưng vẫn tỉnh táo trở về nhà, có trách nhiệm với vợ con, là người còn có… thuốc chữa. Chị phải là bác sĩ kê toa chữa bệnh cho chồng bằng chính “vũ khí” của người vợ.
Con cái cũng là một thứ “vũ khí” lợi hại trong việc giải quyết mâu thuẫn gia đình. Hơn nữa, “cái tật” của chồng chị cũng là tật chung của mọi đàn ông, trong nhiều trường hợp cần được tha thứ, để người chồng có cơ hội trở về với mái ấm gia đình. Trong cuộc sống hôn nhân, có những điều không nên cất giữ mãi trong lòng, mà cần phải quên đi để thấy lòng thanh thản mà tiếp tục sống, nhưng trên hết là phải có trách nhiệm với mỗi thành viên trong gia đình, phải biết vun đắp hạnh phúc. Vợ chồng như chén trong chạn, rất dễ đụng chạm, khua nhau. Không thể cứ mỗi lần “khua” là nghĩ đến chuyện ly hôn.
Chị bảo ly hôn là giải thoát đời mình, nhưng đó chỉ là lối thoát nguy hiểm, nhiều rủi ro. Ly hôn mà chưa xác định tương lai cho bản thân và con cái, gây tổn thương con cái, ly hôn khi chồng chưa đến nỗi tệ, ly hôn khi vợ chồng vẫn còn tình cảm với nhau… thì quyết định ấy thật thiếu sáng suốt. Thay vì có ý nghĩ ly hôn, hãy tìm ra cách để duy trì hôn nhân một cách tích cực hơn, dù trước mắt còn nhiều khó khăn, thậm chí phải chịu tủi nhục, đắng cay.
Theo PNO
0 nhận xét:
Đăng nhận xét