May quá chồng vô sinh!
|
Rồi anh đi ngoại tình. Tôi nghe nói, người con gái đó trước đây mẹ anh rất thích, nhưng anh lại không ưng cô ta. Ảnh chỉ mang tính minh họa |
Nhưng không phải, tôi đang cười nhạo vào cái sự vụng trộm của chồng và người đàn bà đó, tôi cũng đang hả hê vì có lẽ, đó là cái giá phải trả cho người đàn bà đã cam tâm cướp chồng tôi.
Cưới nhau được hơn 1 năm chưa có bầu, chồng tôi nhất định khăng khăng rằng nguyên nhân là do tôi. Vì ngày yêu nhau, anh có chứng kiến tôi bị một cái u lành ở ngực, nên phải mổ. Và anh cứ nghĩ, chính chuyện đó đã làm ảnh hưởng tới khả năng sinh con của tôi. Tôi thấy anh hơi kì, vì u lành ở ngực thì liên quan gì tới chuyện ấy, nhưng anh thì cứ khẳng định như thế. Anh còn nói, trước giờ anh không chơi bời gì, cũng chẳng bệnh tật thuốc men gì thì làm sao mà bị như thế được. Chắc chỉ tại tôi mà thôi.
Tôi cũng lo lắng nên đã lén đi khám, tôi chẳng bị sao cả. Bác sĩ chỉ nói, 1 năm chưa có con có thể chỉ là tạm thời như vậy, rồi đâu sẽ có đó. Tôi nói với anh nhưng có vẻ anh không hài lòng trước lời giải thích đó. Anh vẫn nghĩ là do tôi vì anh bảo, chờ đợi thật sự là mệt mỏi.
Rồi anh đi ngoại tình, mẹ anh cũng đồng tình với chuyện ấy. Vì mẹ anh nghĩ, nguyên nhân là do tôi. Nếu như tôi không sinh được cháu cho bà có lẽ bà sẽ đuổi cổ tôi ra khỏi nhà cũng nên. Tôi đau khổ suốt thời gian đó, bảo anh đi khám thì anh trừng mắt với tôi, bảo tôi ăn nói vớ vẩn vì đổ tội cho anh.
Rồi anh đi ngoại tình. Tôi nghe nói, người con gái đó trước đây mẹ anh rất thích, nhưng anh lại không ưng cô ta. Anh yêu tôi và muốn lấy tôi, nhưng cuộc sống vợ chồng không như mơ, anh nhanh chóng chán tôi và nghĩ đến người con gái đó. Còn cô ấy, dù biết tôi có chồng rồi cũng vẫn sán lại, và có dã tâm cướp chồng của tôi.
Tôi đã biết chuyện và nói với anh, anh trắng trợn thừa nhận còn bảo tôi rằng, nếu tôi không sinh được con cho anh thì anh phải nhờ người khác là chuyện đương nhiên. Lúc đó tôi nghẹn đến tận cổ, ức lắm. Tôi bảo anh, nếu anh cảm thấy đó là điều tốt cho anh thì anh cứ làm, đừng bao giờ bận tâm tới tôi.
Anh không sợ thật, anh cứ qua lại với người đàn bà đó, còn coi tôi như người dưng trong nhà. Tôi nói anh không ra gì nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Thời gian đó, tôi thực sự áp lực. Tôi gọi cho anh thì anh bảo bận đi với bồ. Nhưng thật lạ, anh chưa đề cập tới chuyện ly hôn.
Một thời gian sau, khoảng gần 1 năm, anh nói, anh muốn lấy vợ hai, nếu tôi đồng ý thì sống cùng, còn không thì ly hôn. Làm sao tôi có thể chấp nhận người đàn bà đó sống cùng nhà với mình chứ? Tôi quyết định bỏ chồng trong đau đớn. Anh nói, anh sẽ đưa cô ta về nhà này sống vì cô ta chấp nhận tất cả chuyện này. Trước đây, cô ta cũng say anh như ‘điếu đổ’. Tôi không còn lời nào để nói, đành chấp nhận sự thật trớ trêu này.
Chúng tôi chia tay nhau, anh sống cùng với cô ta còn tôi bơ vơ. Thời gian sau đó, tôi nghe người ta nói lại rằng, anh bị vô sinh. Vì mãi, vợ anh vẫn không có bầu. Mẹ anh lại càng tỏ ra lo lắng và bắt anh đi khám. Không có lý gì hai người phụ nữ làm vợ anh đều không có con cả. Và thật không ngờ, anh bị vô sinh thật. Sự thật trớ trêu ấy lẽ ra tôi không nên vui mừng, nhưng có lẽ đó là cái giá phải trả cho anh, người đàn ông phản bội và cũng là cái giá của người đàn bà cướp chồng tôi.
Giờ cô ta chuẩn bị bỏ anh, vì cô ta không thể sống với người chồng vô sinh. Phụ nữ thì cần có con hơn bao giờ hết. Anh thì khóc hết nước mắt, mẹ anh cũng gào khóc trong đau đớn vì đó là người con trai duy nhất của bà. Bà không biết rằng, tôi mới chính là người con dâu tốt nhưng bà lại ruồng bỏ, bắt tôi phải ra đi. Tôi thật sự cảm thấy thương cảm cho anh nhưng chút ích kỉ trong con người tôi lại khiến tôi thấy có chút vui vì anh vô sinh. Đó là cái giá của người chồng không biết trân trọng hạnh phúc, không biết coi trọng người yêu thương mình. Anh phải trả giá cho sự phản bội một cách thích đáng. Cả người đàn bà kia cũng vậy!
Theo Eva
0 nhận xét:
Đăng nhận xét