Cố sống với chồng vì con, vì danh dự
Ba năm hôn nhân không biết bao nhiêu nước mắt đã rơi, tôi lặng lẽ khóc khi chồng tôi say giấc ngủ. Tôi khóc cho sự bất lực và tuyệt vọng mà người chồng vô tâm kia đã hành xử hàng ngày. Chồng tôi sinh ra trong một gia đình khá giả và được mẹ lo cho mọi thứ. Cuộc sống hàng ngày của chồng tôi là ban ngày cafe, bài bạc, tối đến thì cá độ đá banh, nhậu nhẹt (tôi đi làm hàng ngày nơi công sở nhưng rất tinh ý, mọi sự diễn ra xung quanh tôi đều cảm nhận rõ). Tôi biết tất cả nhưng lúc nào cũng là những lời chối bay chối biếng, ngày nào cũng lời qua tiếng lại. Nhìn con, tôi đã bao nhiêu lần nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng nhưng đâu cũng vào đó.
Tôi mệt mỏi thực sự. Một ngày chúng tôi không biết nói với nhau được bao nhiêu câu. Sáng tôi đi làm thì chồng tôi còn ngủ (mẹ tôi chăm sóc con tôi). 5h30 chiều tôi đi làm về thì chăm con, gặp chồng được một tiếng, anh lại tìm cách đi ra đường, nhậu nhẹt, cafe, xem bóng đá... Hai mẹ con tôi lủi thủi với nhau rồi tự đi ngủ vì có gọi điện thoại thì chồng tôi cũng chỉ về nhà sau 11h đêm.
Ảnh minh họa
Bao nhiêu lần cãi vã, tôi chỉ thấy thương cho con. Có những hôm con đang say giấc, nghe tiếng chửi rủa to tiếng của ba mà nó khóc thét lên. Đỉnh điểm là khi tôi đang ôm con nhưng anh sẵn sàng lấy điện thoại ném vào người tôi nhưng bị trượt, anh cầm nguyên cái bình nước inox nhỏ ném thẳng vào hai mẹ con.
Tôi ôm con bỏ chạy ra khỏi phòng nhưng cái bình thuỷ va vào cửa làm kính vỡ ra vương vãi, đâm lên người tôi và con. May mắn khi tôi dùng thân mình che cho con nên bao nhiêu mảnh kính đều cắm lên đầu và lưng tôi. Máu chảy khắp người nhưng tôi không thấy đau mà chỉ lo xem con tôi có bị sao không? Tôi không còn thấy nỗi đau da thịt nữa mà chỉ thay nỗi đau xé lòng trong tim, đau nhói và lặng câm trước con người đó.
Tôi lại bỏ qua vì con, vì danh dự gia đình tôi, dù sau đó là những lời hứa nhưng cho đến giờ, con người ấy vẫn vậy. Sinh hoạt của hai mẹ con tôi đều do tôi tự lo, anh chỉ biết xài riêng cho bản thân. Hôm nay, ngày Giáng sinh nhưng tôi lại một lần nữa rơi nước mắt vì sự vô tâm và hời hợt của chồng. Con bị ốm nên mẹ con tôi chỉ đón Giáng sinh trong phòng và xem tivi. Còn anh đi đến 12h đêm mới về nhà. Nước mắt tôi cứ vậy rơi, rơi vì đắng họng, rơi vì thấy lòng trống rỗng, rơi vì thương cho bản thân mình và con. Tôi viết để cho nỗi buồn được sẻ chia và tìm lời khuyên của mọi người.
Theo Ngôi sao
0 nhận xét:
Đăng nhận xét