Tôi đã yêu em, cô gái chốn thị phi
Ảnh minh họa. |
Lâu lắm rồi tôi mới lại có cái cảm giác nhẹ nhàng trong tâm hồn như thời chập chững mới biết yêu. Trớ trêu thay, cảm giác này, hoàn cảnh này, giữa 2 con người này có lẽ mọi thứ dường như là giả dối. Tôi cũng mong rằng đó thực sự là điều giả dối. Tôi không quá trẻ cũng không quá già, ở cái tuổi 30 con người ta vẫn còn có thể yêu, yêu thật nhiều và yêu thật nồng cháy. Đối với tôi chuyện đó là không thể. Tôi từng có 3 mối tình sâu đậm, một mối tình học trò trong sáng, một mối tình ngây ngô khờ dại chứa đầy nước mắt và một mối tình yêu bằng lý trí.
Cảm giác yêu say đắm, đam mê trong tôi dường như đã tắt với hai mối tình đầu. Đến với người con gái thứ 3, tôi nguyện làm hết tất cả những gì có thể cho cô ấy. Sau 6 năm yêu nhau, tôi chăm sóc, quan tâm, cô ấy đã đáp trả cho tôi bằng một tấm chân tình. Đám cưới diễn ra với sự mong đợi của mọi người.
Rồi chúng tôi có một thằng con trai bụ bẫm. Trong hơn 6 năm yêu nhau và hơn 2 năm sau cưới, vợ chồng tôi chưa bao giờ to tiếng. Tôi luôn làm tròn nghĩa vụ làm chồng, làm cha, làm con rể. Vợ yêu tôi nhiều lắm, tôi cảm nhận được điều đó, chỉ có điều vợ không biết tình yêu tôi dành cho cô ấy chỉ là lý trí. Tôi đã chán nản với cái gọi là tình yêu, đến với vợ vì muốn làm tròn nghĩa vụ của một con người đó là lớn lên, lập gia đình, xây dựng sự nghiệp, sinh con đẻ cái.
Khi yêu nhau tôi chẳng nghĩ đến chuyện chia tay vì không có tình cảm, đi làm xa 2 năm cũng chẳng màng đến các cô gái xung quanh. Yêu nhau 6 năm tôi chưa bao giờ chung chăn gối với cô ấy. Đám cưới xong tôi và vợ mới quan hệ với nhau nhưng cảm giác rất trống rỗng, đa phần làm cho xong việc rồi thôi. Bây giờ có con rồi tôi càng thấy nhạt nhẽo mặc dù cũng có nhu cầu về tình dục. Thực sự tôi chán nản với cái gọi là tình yêu. Tình yêu của tôi bây giờ đơn giản chỉ là chăm lo thật tốt cho gia đình nhỏ của mình, đứa con là quý giá nhất.
Ở đời ai biết được chữ ngờ. Tôi thỉnh thoảng vẫn đi xông hơi massage, không phải vì nhu cầu sinh lý, chỉ đơn giản làm mới cơ thể mình thôi. Tôi chẳng bao giờ quan tâm các cô gái trong đó, dù họ đẹp đến đâu đi nữa cũng chẳng bao giờ tôi chú ý đến, bởi trong lòng đã nguội lạnh rồi.
Hôm nay gặp em, người con gái 24 tuổi, chúng tôi nói chuyện với nhau, lúc đầu chỉ là những câu chuyện phiếm qua loa như thường ngày. Em nói đã làm ở đó được hơn 3 năm, trong đầu tôi thoáng nghĩ, như vậy tôi là người đàn ông thứ mấy ngàn mà em từng tiếp sao? Chợt cái điều hòa phà hơi lạnh vào lưng, tôi có cảm giác nó như xuyên vào da thịt và làm lạnh buốt tâm hồn. Tôi tặc lưỡi nghĩ, thôi nằm thư giãn một chút cho xong rồi về.
Rồi những câu chuyện phiếm tiếp diễn. Tôi lạnh lùng đến mức từ lúc em bước vào phòng đến lúc này cũng chẳng thèm muốn nhìn mặt em. Sắc đẹp với tôi có lẽ như vô nghĩa chăng? Kỹ thuật xoa bóp của em cũng khá so với những cô gái tôi từng được phục vụ. Ngay cả khả năng vuốt ve đàn ông của em cũng làm tôi rất kích thích. Đến lúc này khi tôi quay lại mới nhìn thấy mặt em, cảm giác nhè nhàng thoáng qua, trông em xinh quá. Chưa bao giờ tôi lại khen một cô gái massage câu nào.
“Em dễ thương quá” tôi buột miệng nói câu đó khi nhìn vào mắt em, đôi mắt thật buồn. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau rất lâu, những điều trái ngược nhau cứ vang trong đầu tôi: “Cô ấy cũng chỉ làm massage thôi”, “Có thể vì hoàn cảnh gia đình nên mới làm nghề này”, “Mình đến đây để làm mới bản thân chứ không phải hám gái”, “Cô ấy điêu luyện như vậy biết đâu đã qua tay bao nhiều người rồi”, trong khoảnh khắc đó rất nhiều điều trong đầu tôi hiện ra. Thực sự là vậy, nhưng đâu thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Một diễn viên hay cô ca sĩ xinh đẹp trên màn ảnh biết đâu sống đê hèn giả dối ngoài đời, còn những con người xấu xí biết đâu ngày ngày họ đi quét rác làm sạch cho xã hội.
Đôi mắt em như hâm nóng trái tim tôi, cảm giác nhẹ nhàng trìu mến của thời mới biết yêu bỗng dưng sống lại. Em thật dễ thương, nhưng em quá sành vì nghề này. Tôi không ưa mấy cô gái đẹp vì họ thường hay chảnh với đời, với em tôi lại có cảm giác gần gũi lắm. Nhìn mái tóc em tôi biết không đi tiệm tóc nhiều, không mượt mà như các cô gái khác nhưng mái tóc đó mang hình bóng của những cô gái ngây thơ, trong trắng ngày xưa trong tâm trí tôi.
Tôi yêu lắm những mái tóc dài ngày xưa nhẹ nhàng bay trong gió cùng tung bay với tà áo dài trắng tha thướt. Bàn tay em mềm mại nhẹ nhàng, được cắt tỉa gọn gàng nhưng không có sơn móng tay, tôi thích nhìn những đôi bàn tay ấy. Khuôn mặt em trang điểm đơn giản vừa đủ chứ không lòe loẹt như các cô gái khác.
Những câu chuyện phiếm khiến tôi cảm nhận em là một người mạnh mẽ trong cuộc sống. Em cũng khao khát có được một tình yêu nhưng đang bế tắc vì hoàn cảnh hiện tại. Em không màng đến dáng vẻ bề ngoài của những gã trai đẹp. Em cũng có lòng tự trọng của riêng mình, cần sự chia sẻ giữa con người với nhau. Em chỉ lao động bằng đôi bàn tay của mình chứ không phải hạng gái nằm ngửa kiếm tiền. Chỉ vì xã hội biến chất nên nghề của em cũng phải biến chất mới tồn tại được.
Đến lúc này tôi mới cảm nhận được những cảm giác đã chết trong lòng từ lâu. Có thể là nó chỉ thoáng qua rồi mất đi nhưng sao trên đường về cứ nghĩ đến em. Trong căn phòng đó, tôi không có cảm giác hưng phấn về xác thịt, chỉ là lưu luyến mà thôi. Tôi thấy tiếc quá, tiếc cho em lạc chân vào đó. Có thể em không buôn da bán thịt nhưng những người đàn ông được em phục vụ gần như chỉ vì những thú vui nhục dục. Có thể em xem họ như khách hàng, phục vụ để kiếm tiền, em cần lắm một tình yêu như những người con gái khác. Hoặc có thể em đã lên giường với biết bao nhiêu người, cảm giác của tôi dành cho em là sự tiếc nuối.
Sống trong môi trường đó em khó mà kiếm được tấm chân tình, đàn ông đến đó đa phần vì nhục dục, họ thích các cô gái xinh đẹp phục vụ vì họ trả tiền chứ có ai đi vào đó kiếm người yêu. Cho dù có người cảm mến em như tôi thì cũng tặc lưỡi bỏ chạy chứ có người nào đi quen một cô gái như vậy. Cuộc đời thật trớ trêu, nghèo thì phải hèn. Ai mà không muốn mình sinh ra trong gia đình giàu có, được sung sướng hạnh phúc, có một tình yêu chân thành. Nhưng đời đâu cho phép chúng ta chọn lựa.
Tôi tiếc cho em, cũng tiếc cho tôi, tiếc vì chỉ là một người qua đường, không giúp gì được cho em thoát ra khỏi đó, tiếc vì tôi đã có gia đình êm ấm và không bao giờ phá tan gia đình mình. Tôi tiếc vì cuộc đời này bạc bẽo với những con người như em, tiếc vì tuổi xuân của em đang bị những người đàn ông bào mòn. Nếu có thể, mong em sớm ra khỏi con đường đó và tìm cho mình một tình yêu chân thành. Tôi thỉnh thoảng sẽ đến đó như trước đây để được gặp em, nhưng chỉ muốn tìm cái cảm giác của ngày xưa thôi.
Tôi không muốn đi vào cuộc đời em vì biết mình không thể mang hạnh phúc đến cho em. Tôi và em sẽ chẳng đi đến đâu cả nhưng mong em cứ mang đến cho tôi cái cảm giác đó, dù là giả dối hay chân thành đi chăng nữa tôi cũng cam lòng. Tôi sẽ là một người bạn đi bên đời em, sẽ cố gắng kéo em ra khỏi vũng lầy đó vì đã yêu em.
Có thể các bạn nghĩ tôi điên khi nói yêu một cô gái như vậy khi chỉ mới gặp lần đầu, nhưng mỗi người có suy nghĩ khác nhau. Tôi không cần thể xác mà cần tâm hồn, cần cái tôi đã mất, cần cảm giác lưu luyến của ngày xưa, cần sống dậy trong tôi những cảm xúc đã mất. Tôi nhớ đến người xưa, yêu cái ngày xưa và bây giờ em đã mang lại cho tôi những cảm xúc đó.
Theo VnExpress.net
0 nhận xét:
Đăng nhận xét