Gia đình , nuôi dạy con , nội trợ

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Mẹ ơi!!!













Mẹ ơi!!! 1




Lưu Cương là một phạm nhân phạm tội trộm cắp, vào tù đã một năm rồi, mà không có ai tới thăm. Nhìn thấy những bạn tù khác, cứ dăm bữa nửa tháng lại có người tới thăm, mang bao nhiêu đồ ăn ngon theo, Lưu Cương chạnh lòng, viết thư cho bố mẹ tới thăm mình, không phải vì thèm ăn uống, mà là vì nhớ bố mẹ.


Sau bao nhiêu bức thư gửi đi mà không có hồi đáp, Lưu Cương nghĩ, bố mẹ đã bỏ rơi anh ta rồi. Bao nhiêu đau thương và tuyệt vọng, anh ta gửi bức thư cuối cùng: “Nếu bố mẹ vẫn không đến, thì họ sẽ mãi mãi không còn đứa con trai này nữa„.


Đó không phải là lời nói trong lúc tức giận. Đã có mấy tù nhân phạm trọng tội rủ anh ta vượt ngục, chỉ có điều anh ta chưa có quyết tâm thôi. Giờ bố không yêu, mẹ không thương, thì còn gì níu giữ anh ta nữa, còn gì để lo lắng nữa đây.


Hôm đó thời tiết rất lạnh, Lưu Cương đang cùng “đồng bọn” bàn cách vượt ngục, thì đột nhiên quản giáo gọi: “Lưu Cương, có người đến thăm”. Là ai vậy nhỉ? Lưu Cương líu ríu bước chân theo quản giáo, nhìn thấy người đó, Lưu Cương lặng người. Là mẹ. Một năm không gặp, mẹ đã thay đổi đến mức suýt nữa anh ta không nhận ra được. Mái tóc đã bạc hết, lưng còng thêm bao nhiêu, người gầy gò ốm yếu, quần áo bạc màu và có vài chỗ thủng, bên cạnh là hai chiếc túi vải đã sờn rách.


Không đợi Lưu Cương cất lời, nước mắt mẹ đã thổn thức chảy. Mẹ vừa lau mắt, vừa nói: “Lưu Cương, mẹ đã nhận được thư con. Đừng trách bố nhẫn tâm, thực ra là do không dậy được nên mới… Bố con đang ốm, mà đường thì lại xa…”. Lúc này, viên quản giáo bưng một bát mì tới trước mặt mẹ, nói: “Mời bác ăn bát mì rồi hãy nói chuyện”.


Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xua tay: “Tôi không dám nhận, không dám nhận”. Viên quản giáo lại đặt đôi đũa vào tay mẹ Lưu Cương, cười cười: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi như bác, ăn một bát mì do con trai mời có gì mà không dám chứ?”. Mẹ Lưu Cương cảm động lắm, nói “Cảm ơn cậu”, rồi ăn. Nhìn mẹ ăn ngon như là bao nhiêu ngày rồi chưa được ăn cơm vậy.


Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn đôi chân vừa đỏ, vừa sưng, lại có nhiều vết xây xước của mẹ, hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao vậy? Dép của mẹ đâu?”. Không đợi bà trả lời, viên quản giáo lạnh lùng tiếp lời: “Mẹ cậu đi bộ tới đây đấy, dép rách hết từ lâu rồi”.


Đi bộ ư? Từ nhà tới đây hơn một trăm kilomet, đường lại khó đi. Lưu Cương xót xa xoa chân cho mẹ: “Mẹ, sao mẹ không đi ô tô? Sao không mua đôi dép khác vậy?”.


Mẹ Cương duỗi chân, trả lời: “Có gì mà phải đi ô tô, đi bộ cũng được mà. Năm nay có dịch, mấy con lợn ở nhà đều đã chết sạch, mùa màng thì thất bát. Bố con lại ốm, tiêu mất nhiều tiền. Nếu bố con khỏe thì đã đến thăm con từ lâu rồi, đừng trách bố mẹ nhé”. Viên quản giáo lặng lẽ lau nước mắt, đi ra ngoài. Lưu Cương cúi đầu, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bố con khỏe nhiều chưa vậy?”. Đợi một lúc lâu không thấy mẹ trả lời, anh ta ngẩng lên thì thấy mẹ đang lau nước mắt: “Bụi bay vào mắt nhiều quá, con hỏi bố con à. Bố con sắp khỏi rồi, chỉ nhắn nhủ con một điều: đừng trách ông ấy, cố gắng cải tạo cho tốt để sớm được về với bố mẹ”.




Thời gian thăm nom đã sắp hết. Viên quản giáo quay trở lại, tay cầm một ít tiền và nói: “Bác ơi, đây là một chút tấm lòng của mấy người quản giáo chúng cháu. Bác không thể để chân đất như vậy mà đi bộ về được, nếu không Lưu Cương sẽ đau lòng lắm. Mẹ Lưu Cương liên tục xua tay: “Không được, không được, con bác ở đây đã khiến các cậu phải vất vả rồi, sao có thể nhận tiền của các cậu được?”. Viên quản giáo run run nói: “Làm con trai, không thể đem lại hạnh phúc cho mẹ, ngược lại còn khiến mẹ đau lòng. Mẹ đã đi bộ tới đây, giờ lại đi chân đất trở về thì con trai mẹ còn đáng làm người không?”.


Lưu Cương òa khóc, mọi người có mặt trong phòng đó đều khóc theo. Một lúc sau, mới có một quản giáo trẻ tuổi cố tỏ vẻ thản nhiên nói: “Đừng khóc nữa, mẹ tới thăm con trai là một việc vui mừng, phải cười mới đúng chứ. Để xem mẹ mang đồ ăn ngon gì tới đây nào”. Vừa nói anh ta vừa mở cái túi mà mẹ Lưu Cương để bên cạnh mình ra, không ngờ bao nhiêu đồ trong đó xổ tung ra hết. Trong đó có bánh bao, bánh ngọt, kẹo… rất nhiều loại mà nhìn cũng biết là bà đi xin trên đường tới đây. Mẹ luống cuống giải thích: “Đừng trách mẹ, tại trong nhà quả là không còn thứ gì đáng giá để bán…”.




Lưu Cương như không nghe thấy lời mẹ nói, mắt nhìn chằm chằm vào cái túi thứ hai. Mở ra, trong đó là một lọ tro cốt. Lưu Cương lắp bắp hỏi: “Mẹ, đây là cái gì vậy?”. Mẹ Lưu Cương càng luống cuống căng thẳng hơn, giật lấy cái lọ ôm vào lòng: “Không, không có gì?”. Lưu Cương như phát điên, quát lên: “Mẹ, đây là cái gì?”.


Mẹ Lưu Cương gần như không còn chút sức lực nào nữa, chầm chậm ngồi xuống, mái tóc bạc trắng cứ run lên từng chập. Một lúc lâu sau, bà mới cất lời: “Đó là… bố con. Vì cố gắng kiếm tiền để đi thăm con, ông ấy làm việc bất kể ngày đêm, ai thuê gì cũng làm, kết quả là bị lao lực mà chết. Trước khi chết, ông ấy nói, chưa được nhìn thấy con lần cuối nên trong đau lòng lắm. Mẹ hứa, nhất định sẽ để ông ấy được gặp con, nên mới…”.


Trái tim Lưu Cương như bị ai bóp nghẹt. Anh ta gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: “Bố, con sẽ thay đổi…” Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, dập mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài các phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận đến trời xanh…









Nếu câu chuyện làm bạn cảm động, hãy nhấc điện thoại lên và bấm số của bố mẹ, chỉ để nói rằng: "Con yêu bố mẹ!"


Trà Giang (Sưu tầm)




0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Liên Kết Web

Nguon Tin Viet

Nguồn Tin Mới

  • Truyền Thuyết Thánh Gióng #BachKhoaThu #LichSu #ThanhGiong #kechuyenchobe https://youtu.be/BaPKSYL3mFw
  • Windows 11, phiên bản mới nhất của hệ điều hành phổ biến của Microsoft, mang lại nhiều tính năng mới và cải tiến hấp dẫn cho người dùng. Nếu bạn quan tâm...
  • Doanh nghiệp ở TP HCM đặt hàng nhà khoa học nghiên cứu kỹ thuật trồng nấm mối đen ứng dụng công nghệ IoT giúp chủ động giám sát các chỉ số môi trường nê...
  • *Ngủ đủ giấc, uống đủ nước, thiết lập thói quen thoa kem chống nắng từ tuổi 20 để có làn da căng bóng, mịn màng ở tuổi 40, 50.* 1. Thoa kem chống nắ...
  • Không chỉ có kết quả kinh doanh kém sắc, chất lượng tài sản của Công ty TNHH Keppel Land Việt Nam cũng ở tình trạng rất xấu khi hầu hết tài sản nằm ở cá...
  • Nếu bạn muốn có mái tóc khỏe nhất, bóng mượt nhất và bộ móng chắc khỏe nhất, thì sức khỏe của tóc và móng có mối liên hệ với nhau, nghĩa là bạn có thể...
  • - *Wed, 18:05*: Bán tên miền - Tên miền đẹp cho lĩnh vưc giáo dục, IT. https://t.co/dOLfqMeY72
  • Hoa cỏ dại.
  • Ngọc “miu” đóng vai trò là người tình của Văn kính Dương, đồng thời mắt xích quan trọng trong vụ án sản xuất ma túy do Văn Kính Dương cầm đầu . Chiều ...
  • Nếu như trong bếp nhà bạn chưa từng xuất hiệu cải cầu vồng, thì bây giờ chính là thời gian để thử nghiệm loại rau mới này. Phổ biến như cải xoăn, cải cầu ...
  • *Điểm du lịch tại Đài Loan sẽ là sự lựa chọn thú vị giành cho những bạn yêu thích vẻ đẹp thiên nhiên pha lẫn nét hiện đại.* *1. Công viên quốc gia Taroko*...
  • Cẩn thận kẻo ngộ độc khi ăn cherry *Cherry có giá khá đắt và thường mọi người phải mua ở các siêu thị lớn. Cherry ngon và bổ, thêm giá đắt đỏ nên được coi...
  • [image: Image may contain: 1 person, smiling, closeup] Người mẫu facebook
  • [image: ngoc trinh] Source : Tuyetsac,Com
  • Tử đằng - Wisteria floribunda ,WIS00085 http://ift.tt/1n55SqV
  • Blake Lively sinh ngày 25/08/1987 tại California, Mỹ. Cô là diễn viên, người mẫu nổi tiếng của nước này. Một số phim có sự tham gia của Blake Livel...
  • Dịch vụ tiểu blog (micro-blogging)Tumblr vừa nhận được khoản đầu tư tài chính trị giá 85 triệu USD từ Greylock Partners và Union Square Ventures, và đượ...

TruyenThongViet